“Áo rét CHIÊU HỒN, một đời bên ta.”
Từ Hạc Tuyết, tự Tử Lăng, vị công tử quyền quý chốn kinh thành, tiểu tướng quân kỳ tài xuất chúng giờ lại mắc hàm oan nghịch thần phản quốc, tội lỗi chồng chất. Dẫu cho chàng đã nhận tội bỏ mình được mười lăm năm, nhưng khắp đường phố Đại Tề vẫn chưa thôi bàn luận chuyện cũ của chàng, phỉ nhổ tội ác tày trời không thể dung thứ.
Nghê Tố, nàng tiểu thư danh môn xuất thân từ gia tộc trung y lâu đời chưa bao giờ nghĩ rằng, vào năm thứ mười lăm sau khi Từ Hạc Tuyết qua đời, nàng lại gặp được chàng trước cổng chùa Đại Chung, núi xa thăm thẳm mênh mông tuyết trắng. Chàng không hề hung tợn tàn ác như lời đồn, khoác trên người chiếc áo choàng đen tuyền mà nàng vừa mới đốt thành tro, tay xách đèn lồng, làn gió không lay được tà áo, tuyết rơi chẳng dính lấy đầu vai. Chàng đi chân trần bước tới trước mặt nàng, cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nghê Tố hối hận rồi, nếu sớm biết y phục kia là dành cho Từ Hạc Tuyết, nàng nhất định sẽ không nhận lời đốt nó vào chậu lửa kia. Thế nhưng khi huynh trưởng mất tích, nhà cửa bị đoạt đi, cuộc đời Nghê Tố sa vào bùn lầy. Lúc nàng sa cơ thất thế nhất, bên cạnh lại chỉ có cô hồn Từ Hạc Tuyết bầu bạn.
Bên nhau giữa mưa rơi, tuyết trắng, từ đêm đông giá rét đến ánh nắng ấm áp của ngày xuân. Hẹn ước từ đây, một đời một kiếp.