Vẫn còn nhớ Giáng sinh năm ngoái, có người gửi cho mình một bài review dài 4 trang, mình đã đọc ngay trong căn homestay mà mình đến thăm chị bạn mình, và mình đã khóc một trận rất to, khóc đến mức nhòe cả kính và đỏ hoe mắt.
Hôm trước đọc Substack của nhà văn Đức Anh, mình đã dừng lại để nghĩ rất lâu về “số phận của mỗi cuốn sách”. Với mình, trước khi là một sản phẩm thương mại, chúng đều là những dòng văn chương mà ở đó, tác giả gửi gắm tâm huyết của mình, người đọc cũng thực sự dành thời gian để suy nghĩ, chiêm nghiệm và tìm thấy gì đó ở câu chuyện. Bất kể thời đại nào, bất kể bối cảnh nào.
May mắn của “Xanh xanh góc trời” là như vậy.
Có người kể cho mình nghe chuyện Châu Lam giống em ấy như thế nào, có người tâm sự vì sao bạn lại thấu cảm với áp lực của Đăng Minh, có người viết những dòng trân trọng cho cả những kiêu hãnh của Chi và thái độ sống của Khánh. Đó là lý do vì sao mình nâng niu và đọc đi đọc lại từng bài review nhiều đến thế, bởi đó là cách giao tiếp rất đặc biệt - thậm chí không gì thay thế được - mà mình có với bạn đọc của mình. Mỗi lần đọc, mình lại phát hiện ra những khía cạnh mà mình vô thức thể hiện trên trang viết, những tình cảm khiến mình - dù lúc gõ phím cứ thế dạt dào mà chưa rõ hẳn - lại trở nên dễ hiểu tới thế trong cách cảm nhận của người khác.
Hi vọng rằng, khi cầm trên tay “Xanh xanh góc trời”, các bạn sẽ có một trải nghiệm thật đẹp. Cảm ơn mọi người vì đã cho cuốn sách nhỏ này một cơ hội hiện diện trong mùa thu 2024.